Đến khi Đặng Thư Nguyệt mở mắt ra lần nữa, thứ cô bé nhìn thấy là bóng đèn sợi đốt trên trần nhà, ánh sáng đâm chói mắt cô bém cô bé vô thức giơ tay lên che tầm nhìn lại, đang định chống người ngồi dậy, Trương Chiêu Đệ lập tức đi tới: “Cháu thấy sao rồi, cháu có thấy khó chịu ở đâu không?"
Đặng Thư Nguyệt lắc đầu nói mình không sao, giơ tay lên che trán. Cô bé nhớ tới một chuyện vô cùng đáng sợ, vội đưa tay bắt lấy cánh tay của Trương Chiêu Đệ, đáng thương lại bất lực nói: “Dì Trương ơi, cháu vừa nằm mơ, cháu nghe thấy bác sỹ nói bà cháu không còn nữa."
Trương Chiêu Đệ nhìn cô bá bằng ánh mắt đầy phức tạp, mấp máy khóe môi, rất muốn nói cho cô bé biết đó không phải là mơ, nhưng cô ấy không thể nói ra thành lời.
Nhưng Đặng Thư Nguyệt đã kịp hiểu ra, cô bé nắm chặc lấy cánh tay cô ấy, xác định lại lần nữa: “Dì Trương ơi, cháu chỉ nằm mơ thôi, bà cháu không chết đúng không? Có một lần cháu còn nằm mơ thấy mẹ cháu chết nữa, lúc đó cháu khóc rất nhiều, nhưng sau khi tỉnh lại, cháu thấy mẹ cháu đang ngồi ở bên cạnh cháu, nói cháu chỉ nằm mơ thôi..."
Cô bé nói năng không được mạch lạc cho lắm, rõ ràng là không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, cũng bối rối trước lời nói của người lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây