Sau khi nước sôi, Tô Dĩ Mạt lấy ra hai chiếc ly, đổ nước qua lại với nhau, đến khi nước chỉ còn âm ấm, mới bưng ly nước tới.
Trương Chiêu Đệ thấy đôi môi của Đặng Thư Nguyệt đã khô khốc, vội nhận lấy ly nước ấm từ tay con gái, đưa cho Đặng Thư Nguyệt.
Nước mắt cũng là một bộ phận của cơ thể, Đặng Thư khóc một lúc, đúng là cũng hơi thấy khát nước.
Cô bé nhận lấy ly nước, uống một ngụm nước ấm xuống bụng, lúc này cô bé mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tô Dĩ Mạt ngồi xuống vị trí bên trái Đặng Thư Nguyệt, chờ cô ấy uống nước xong, cô bắt đầu khuyên nhủ cô bé phải nghĩ thoáng ra: “ Bây giờ mẹ cậu mới là người vất vả nhất, ngoài việc lo lắng cho tính mạng của ba cậu ra, dì ấy còn phải lo lắng cho cậu có ăn ngon ngủ ngon được không. Cậu phải tự chăm sóc cho bản thân mình, đừng để mẹ cậu lo lắng, có vậy dì ấy mới gắng gượng tiếp được. Bây giờ cậu đã không còn là trẻ con nữa, cậu đã là học sinh tiểu học rồi, cậu phải hiểu chuyện hơn."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây