Hứa Thông nhìn bóng lưng linh hoạt giống như một con cá của cô bé đang lao nhanh ra khỏi phòng, ngay sau đó chỉ trong nháy mắt đã biến mắt khỏi tầm mắt của cậu ta.
Hứa Thông hận đến cắn răng, đấm một đấm xuống mặt bàn.
Trần Hiền Đông sợ cậu ta vô duyên vô cớ lại nổi điên, lập tức khuyên cậu ta: “Không sao đâu mà! Cậu ta tránh được lần đầu tiên, không tránh được những lần sau. Cậu ta cũng không thể mỗi ngày đều chạy nhanh như vậy được!
Hứa Thông nghĩ cũng đúng. Còn có buổi chiều nữa mà. Cậu ta cũng không tin cô bé có thể trốn thoát được mãi.
Bên này Tô Dĩ Mạt chạy ra khỏi phòng học xong, quay đầu liếc nhìn, không nhìn thấy Hứa Thông chạy theo, không khỏi thở dài một hơi, sau đó đảo tròng mắt, tính toán trong lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây