Tô Ái Quốc và Trương Chiêu Đệ đưa mắt nhìn nhau, nếu phân tích vấn đề này từ góc độ kinh tế, những lời của Tiểu Mạt thực sự có đạo lý. Điều này cũng là lý do tại sao rõ ràng pháp luật và nhà nước đang khuyến khích bình đẳng giới, nhưng vẫn chưa có cách nào thay đổi được cái xã hội trọng nam khinh nữ này.
Tô Dĩ Mạt xòe tay nói, "Con không quản được người khác, cũng sẽ không khuyên các cô gái khác đừng lập gia đình. Một phần là vì không thực tế, hai là vì từ nhỏ đến lớn bọn họ khong được hưởng đãi ngộ tốt như con. Ba mẹ không sinh con thứ hai vì con, yêu thương con vô điều kiện. Con thật sự rất cảm kích ba mẹ. Như lúc trước con từng nói với Đặng Thư Nguyệt, thật ra ba mẹ cũng có sự ích kỷ riêng của mình, còn sẽ không bao giờ thần thánh hóa ba mẹ lên. Ba mẹ nên ích kỷ hơn, nên giữ con ở bên cạnh chăm sóc cho ba mẹ, đây là đãi ngộ ba mẹ đáng nhận được. Ba mẹ đầu tư rất nhiều tinh lực vào trên người con, cho con rất nhiều tình yêu, con chỉ bầu bạn bên cạnh ba mẹ, nuôi ba mẹ đến già thôi, con thấy đây là chuyện rất công bằng. Con cũng vui vẻ làm như vậy, còn cảm thấy ngọt ngào như ăn mật."
Trương Chiêu Đệ nghe con gái nói đến cảm động chỉ trực rơi nước mắt, cảm thấy ê ẩm nơi chóp mũi, không nhịn được giơ hai tay lên che mặt òa khóc.
Những lời con gái nói khiến bà ấy nhớ đến mình hồi còn nhỏ, rõ ràng đều là con của ba mẹ, sao bà ấy phải vất vả làm việc, trong khi em trai không phải làm gì cả cũng đươc ăn ngon mặc đẹp. Bà ấy cảm thấy không công bằng, lại không thể làm gì.
Tô Ái Quốc cũng thấy ê ẩm trong lòng, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng. Ông ấy lập tức rơi nước mắt, khuyên con gái đừng làm như vậy, "Con chỉ nghĩ cho ba mẹ thôi, vậy con thì sao? Chẳng lẽ ba mẹ lại nhẫn tâm nhìn con cô độc suốt quãng đời còn lại?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây