"Chúng ta chỉ là người ngoài, nghe chuyện từ miệng người ta nói thì sao biết bên trong thế nào. Hơn nữa, những người phụ nữ gả đi kia đều không phải là con gái một, bản thân bọn họ sinh ra trong gia đình đông anh chị em, dù chồng bọn họ có bằng lòng ở rể, ba mẹ các cô ấy cũng không muốn chia nhỏ tài sản ra. Bọn họ không có quyền được sống độc thân, vì thể diện, vì tiền sính lễ, ba mẹ bọn họ sẽ tìm đủ mọi cách để đuổi các cô ấy đi lấy chồng. Nhưng chúng ta thì khác, chúng ta là con gái một. Chúng ta được hưởng đãi ngộ của con gái một, nếu gả đi xa, sau này ba mẹ già rồi phải làm thế nào?"
Đặng Thư Nguyệt mím môi nói, "Có thể đi máy bay, đi tàu, đi tàu cao tốc… giao thông bây giờ rất thuận lợi."
Tô Dĩ Mạt cười khẩy nói, "Có thuận lợi hơn nữa, cũng không thể thuận lợi bằng gả gần. Hơn nữa, cậu cũng đừng vĩ đại hóa ba mẹ mình, bọn họ sinh chúng ta ra một phần là vì thích có con, nhưng một phần cũng là chuẩn bị cho mình khi về già. Tình thân là điều rất vĩ đại, nhưng con người ai cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Bọn họ muốn ở gần con cái chẳng có gì sai cả. Trên đời này không có tình yêu vô điều kiện, ba mẹ không thể, người ngoài lại càng không. Tớ sẽ không bao giờ gả xa đâu. Cậu đã từng gặp được ai là con độc nhất trong nhà lấy vợ sinh con ở xa chưa?"
Đặng Thư Nguyệt phản bác lại, "Từng gặp rồi, rất nhiều người đàn ông sinh sống ở thành phố, ba mẹ sống ở quê."
Tô Dĩ Mạt hỏi ngược lại, "Nhưng sau khi ba mẹ già rồi, những đứa con duy nhất này sẽ đón ba mẹ đến nhà chăm sóc. Bạn trai cậu có bằng lòng đón ba mẹ cậu về nhà anh ta chăm sóc không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây