Tô Dĩ Mạt nói ra chuyện tới đây công ty muốn mở rộng phát triển ra thị trường đồ secondhand, "Bọn họ còn muốn huy động thêm 50 triệu đô la Mỹ. Thành thật mà nói, tớ muốn bán nó đi, tớ không thể tìm được đầu tư. Tớ cũng không muốn làm công việc này."
Nếu đây là công ty của cô, có lẽ cô sẽ cố gắng đi cầu xin người ta. Nhưng công ty này không phải là của cô, cô thật sự không thể hạ được quyết tâm đi xem sắc mặt của người khác, buông bỏ tự ái của mình.
Lục Tư Ngôn lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu do mình soạn, " Trang web này quá khổng lồ, nó giống như một nồi lẩu thập cẩm vậy. Có vẻ người truy cập có thể làm mọi thứ trên trang web này. Trước đây chúng ta sống trong thời đại thông tin, có thông tin trên trang web là có lưu lượng truy cập. Nhưng thời đại luôn không ngừng phát triển. Nhu cầu của người ở mười năm trước và mười năm sau chưa chắc đã giống nhau. Mười năm sau, sẽ là thời đại nhỏ và đẹp. Sớm muộn gì trang web kiểu này cũng sẽ bị đào thải, cậu bán nó đi cũng là một lựa chọn tốt."
Tô Dĩ Mạt nghe anh nói rất nghiêm túc, nhận lấy tập tài liệu anh đưa, nhanh chóng đọc lướt qua. Cô vẫn nghĩ Lục Tư Ngôn của đời này là một người nho nhã lịch sự, không ngờ anh vẫn sắc bén không thua gì đời trước. Giờ coi như cô đã biết thế nào là dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất.
Trong tài liệu anh chỉ trích trang web của Tiểu Lượng chẳng ra gì, đủ 360 độ đầy góc chết, chỗ nào cũng có khuyết điểm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây