Lục Tư Ngôn nắm tay cô: “Anh không có cách cùng em ăn cơm. Em đừng nóng giận."
Tô Dĩ Mạt trong lòng lại dâng lên một sự phiền não, cái này căn bản không phải là Lục Tư Ngôn mà cô biết. Nếu như cô lại nói những lời vô lương tâm, Lục Tư Ngôn chắc chắn sẽ mắng cô một trận, sau đó chỉ trích cô nhẫn tâm, nhưng là anh lại hèn mọn áy náy. Như vậy, đây không phải là anh sao.
Tô Dĩ Mạt đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Tư Ngôn, cả người đột nhiên cảm thấy tội lỗi, chỉ ra bên ngoài: “Em thấy anh buổi sáng chưa ăn gì, em đi nấu chút đồ ăn cho anh ăn. Ăn gì mới có thể mau khỏe được."
Sợ anh phản bác, cô thấp giọng dụ dỗ: “Ngoan."
Lục Tư Ngôn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, như là nhớ tới điều gì: “Anh để bà vú đi mua thức ăn. Em không cần đi chợ đâu, có gì thì cứ làm đi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây