Tô Dĩ Mạt thấy anh mè nheo như vậy, trực tiếp gắp một đũa đầy cho vào trong chén của anh: “Ăn từng cọng thật chậm nha, chờ anh ăn xong, những thứ khác cũng đã nguội lạnh, gắp vào trong chén, ăn hết đi."
Lục Tư Ngôn nhìn vào trong chén, thêm với sự mong đợi của Tô Dĩ Mạt cho anh, bưng chén lên, nín thở nhanh chóng gắp hết diếp cá trong chén cho vào trong miệng.
Khi nhỏ anh cũng từng có uống thuốc bắc, chỉ cần uống trên hai lần sẽ đều hiểu một đạo lý, uống thuốc không thể nào thưởng thức, nhất định phải nhanh chóng uống xong.
Rau diếp cá cũng vậy.
Thấy anh ăn xong không rơi một cây, Tô Dĩ Mạt trong ánh mắt thoáng qua một chút khác thường. Nếu như kiếp trước, Lục Tư Ngôn nhất định sẽ giống như một quả pháo nổ vậy, hơn nữa còn không ngừng giễu cợt cô, nhưng bây giờ, anh lại có thể kiên nhẫn ăn hết. Sự ổn định này so với kiếp trước mạnh hơn nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây