Có lúc làm ăn tốt, ba sẽ mua nhiều tôm hùm đất hơn, nhưng là trời không phải lúc nào cũng đẹp, mưa mùa hè đến, không đốt được than, tôm hùm đất chết, ba anh liền nấu tôm hùm vừa chết thành thức ăn, nếu không sẽ hỏng.
"Nấu xong lúc mưới vừa chết, thịt tôm vẫn là mềm ngọt, nhưng chết được nửa ngày, thịt sẽ rất cứng, ăn không ngon." Lục tư Ngôn nói, một chút cũng không cảm thấy đã từng nghèo khổ: “Ba anh rất đau lòng, nhưng là ông ấy rất thích xem, luôn khuyên anh ông trời không tuyệt đường sống của ai, ngày mai nhất định sẽ là ngày tốt, sau đó chúng ta cùng nhau ăn hết dĩa tôm đó."
Dáng vẻ Lục Tư Ngôn giống như là kiếp trước, chỉ là kiếp này anh lại rất hạnh phúc. Ít nhất ba dượng của anh lại cho anh đi học.
Tô Dĩ Mạt cười cười: “Ba dượng của anh đối xử với anh tốt thật."
"Đúng vậy." Ánh mắt Lục Tư Ngôn phát ra tia sáng: “Ba anh nói chuyện cà lăm, nhưng là người rất thích thưởng thức. Mẹ anh sau này đi với người khác, anh trở về tìm ba, người xung quanh cũng khuyên ba đừng nuôi anh nữa, nói tương lai anh sẽ là một bạch nhãn lang, nhưng là ông ấy lại đưa anh rời khỏi quê quán, đi đến Nam Thông. Mặc dù không có huyết thống, nhưng là không ai biết hai chúng ta không phải cha con ruột."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây