Giang Ái Viện câm nín muốn chết rồi, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến như vậy, Tiểu Mạt vẫn có thể giữ được định lực, nhóc con này cũng quá lý trí rồi nhỉ? Cô ấy bực bội lăn trên giường Tô Dĩ Mạt hai vòng, kêu rên một hồi, “Ông trời của tôi ơi, phung phí của trời mà. Người phụ nữ như em thật đúng là phung phí của trời! Nếu đổi thành sơn hào hải vị, nhất định em đã sớm ăn như hổ đói rồi. Em có bị làm sao không vậy hà?
Tô Dĩ Mạt nhìn cô ấy lăn qua lộn lại, cũng có chút bó tay rồi, “Loại người giống như anh ta, bên ngoài có một đống phụ nữ muốn cung phụng anh ta, nếu em yêu đương với anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không cung phụng em. Em chỉ muốn tìm một người nghe lời, hiểu chuyện, biết nấu ăn. Chị có thể tưởng tượng rằng mỗi ngày anh ta sẽ ở nhà nấu cơm cho em ăn sao?
Giang Ái Viện suy nghĩ cẩn thận lại, hình như thật sự không tưởng tượng ra được. Với cái gương mặt xinh đẹp như vậy, dính vào khói lửa nhân gian cũng là khinh nhờn. Cô ấy than thở, “Thật đúng là hạn thì hạn chết, lũ lụt đến mức lũ lụt chết. Sao chị lại không có duyên với người đàn ông nào tốt như vậy chứ.
Tô Dĩ Mạt liếc mắt, “Không phải trước đó chị nói có rất nhiều người theo đuổi chị sao?
“Nhiều thì đúng là nhiều, nhưng chất lượng thì không được tốt như em. Người theo đuổi em không phải là người đẹp trai, thì cũng là nam thần. Người theo đuổi chị đều là nam phượng hoàng muốn đi dường tắt, cơ bản là không phải cùng một cấp bậc. Giang Ái Viện đánh giá khách quan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây