Giọng của cô rất nhẹ, có vẻ giống như đang thì thầm hơn, nhưng người kia trực tiếp đi thẳng về phía cô, tất nhiên là nghe thấy giọng nói của cô, môi mỏng của anh cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt, giơ ly rượu lên về phía Tô Dĩ Mạt, giống như những người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại, nở nụ cười dịu dàng, “Tô Dĩ Mạt, đã lâu không gặp.
Cuối cùng Tô Dĩ Mạt cũng không còn cách nào tự lừa gạt chính mình được nữa, người này đúng thật là Lục Tư Ngôn, không phải là anh em gì của anh. Ly rượu trong tay cô lắc lư sắp đổ, cuối cùng rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm đục, bởi vì trên mặt đất được lót một lớp thảm thật dày, cái ly rơi xuống đất cũng không bị vỡ nát, trái lại nước trái cây trong ly văng tung tóe lên mặt giày của cô, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bị phá hỏng. Cô lại chẳng thèm để ý cúi đầu liếc mắt nhìn cái nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, nhưng trong lòng lại nghĩ: Hình như anh cũng sống lại giống như cô rồi?
Giang Ái Viện là người đầu tiên phản ứng lại, cô ấy ngẩn ra, “Tiểu Mạt? Hai người quen biết nhau à?
Tiểu Cầm cũng nhìn một hồi lâu, có quen biết à? Tại sao cô ấy chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ?
Hai người đều dời ánh mắt nhìn về người kia, giống như muốn đợi nghe cô trả lời, lại thấy Lục Tư Ngôn đột nhiên nhăn mày, lấy khăn giấy từ chỗ người phục vụ vừa đi ngang qua, sau đó đi tới bên cạnh Tô Dĩ Mạt, trước ánh mắt của biết bao nhiêu người, cúi người, lau nước trái cây trên mặt giày của cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây