“Chúng ta mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn vài chục năm sống tốt. Em cũng không tin em không trả nổi ân tình này. Trương Chiêu Đệ không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, cực lực giựt dây chồng: “Anh thử đi. Không phải ngày lễ tết anh đều đến Quý gia tặng đồ sao? Quan hệ giữa hai nhà chúng ta vẫn không đứt, bây giờ anh tới cửa cũng không xem là mạo muội.
Tô Ái Quốc là một người thành thật, Quý tiên sinh giúp anh ấy lấy hộ khẩu Bằng Thành, còn tìm công việc, hàng năm anh ấy sẽ đi tới Quý gia chúc tết. Chỉ là anh ấy là người ăn nói vụng về, trò chuyện với Quý tiên sinh vài câu thì nói tạm biệt rời đi. Quan hệ mấy năm nay chỉ có thể xem như bình thường. May mà không đứt đoạn. Vợ nói cũng không sai. Nhưng anh ấy thực sự không mở miệng được.
Trương Chiêu Đệ trước kia rất không hiểu rõ ràng chồng có Quý tiên sinh là hậu đài, vậy mà ở trong xưởng có thể bị người ta cười chế nhạo “Vợ quản nghiêm, tính tình cũng rất đàng hoàng. Bình thường thì cũng thôi đi, lúc này liên quan đến nhà ở, người khác đều bù đầu nghĩ đủ mọi cách, anh ấy lại nhăn nhó không muốn đi, cô ấy cũng nổi giận: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Ai cũng nhìn thấy trước. Trước đây lúc ông ấy gặp nạn, cũng không ngờ anh ở nông thôn có thể giúp được ông ấy. Anh sao biết tương lai ông ấy sẽ không có việc cần tìm anh chứ.
Cô ấy lớn như vậy, vẫn chưa thấy qua ai có thể cả đời không nhờ vả người khác, thuận bườm xuôi gió lớn lên. Giống như xưởng trưởng Đặng, tiền lương mỗi tháng hơn một nghìn, không phải vẫn lo lắng cho người mẹ nằm liệt giường sao.
Tô Ái Quốc không có lời nào để nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây