Tô Dĩ Mạt khoanh hai tay trước ngực, thăm dò nhìn ba người: “Các anh coi tôi là loại người tiêu tiền như rác giống Tiểu Viện hả? Mới đầu là một trăm nghìn, sau đó tháng nào cũng phải đổ thêm tiền vào, không thêm không được. Dù có xén lông cừu, các anh cũng không thể chỉ kéo của một người được. Nếu các anh muốn phát triển, các anh tìm nhà đầu tư chân chính đi. Sinh viên nghèo như tôi không lấy ra được bao nhiêu tiền đâu."
Nghe thấy vậy sắc mặt của ba người đàn ông đều tái xanh lại. Bọn họ đều là dân kỹ thuật, nếu có thể tìm được đầu tư, bọn họ đã sớm tìm được rồi, cần gì phải chờ tới ngày hôm nay.
Sau khi nói xong, Tô Dĩ Mạt liếc nhìn ba người, nhanh chóng đi lên phòng ký túc xá. Ba người không thể nói thêm được lời nào, chỉ có thể hậm hực ra về.
Từ hôm đó trở đi, ngày nào bọn họ cũng đứng ở cổng ký túc xá chờ cô, dù Tô Dĩ Mạt không có thời gian nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng vẫn chờ đợi mà không biết mệt. Nhưng lúc Tô Dĩ Mạt đi qua, bọn họ sẽ nói cho cô nghe về tin xấu của Liêu Liêu.
Tô Dĩ Mạt cũng không thèm quan tâm, đối với cô, Liêu Liêu đã sớm chết rồi, chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau chứ. Ba người đều nghĩ cô mua cổ phần của Giang Ái Viện là để kiếm tiền, nhưng không ngờ cô không thèm quan tâm, dần dần bọn họ cũng bắt đầu luống cuống, thật sự đi ra ngoài tìm đầu tư, đáng tiếc là chạy mấy ngày cũng không thể kêu gọi được khoản đầu tư nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây