Tô Dĩ Mạt hơi xấu hổ: “Em còn nhỏ, không thích hợp trang điểm."
Giang Ái Viện nhìn cô bằng ánh mắt là lạ: “Em đã là sinh viên đại học rồi, cũng nên học trang điểm đi. Với lại, làm gì có ai suốt ngày nhận là mình còn nhỏ như em không?"
Cô ấy ghét nhất là người khác nói mình nhỏ, trong khi Tô Dĩ Mạt lại suốt ngày nói, như chỉ sợ người khác không biết mình nhỏ, đúng là kỳ lạ.
Tô Dĩ Mạt cười ha hả nói: “Em đưa cho mẹ em dùng rồi."
Giang Ái Viện hừ hừ: “Đó là đồ chị cẩn thận chọn cho em đấy." Cô ấy mở túi ra, lấy một món quà đưa cho Tô Dĩ Mạt: “Đây là kem chống nắng, chị dặn trước nhé, huấn luyện quân sự sẽ phải tập dưới ánh nắng mặt trời, em nhớ phải bôi đấy, nếu không chờ đến khi em trở về Bằng thành, em đen thành than, chú dì nhìn chưa chắc đã nhận ra em đâu."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây