Tô Ái Hồng lắc đầu, hơi ủy khuất, còn hơi đau lòng: “Em không biết người trong thôn nói thế nào đâu, bọn họ đều mắng em…"
Cô ấy còn chưa nói hết lời, Tô Ái Quốc đã giơ tay cắt ngang: “Bọn họ thích mắng thế nào thì mắng. Em mặc kệ, dù sao em cũng không nghe được. Em không phải là nhân dân tệ, sao tất cả mọi người thích hết được. Em biết chị rất mạnh mẽ, muốn giữ thể diện, muốn chứng tỏ mình là người phụ nữ tốt. Nhưng chị sống như vậy có thấy mệt mỏi không? Chị mãi mãi chỉ sống vì người khá, lúc trước sống vì ba mẹ, vì gia đình, giờ sống vì các con. Chị đã từng nghĩ đến mình chưa?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tô Ái Hồng tái nhợt đi, hiển nhiên là không ngờ em trai có suy nghĩ như vậy.
Thấy bọn họ có dấu hiệu cãi nhau, Tô Dĩ Mạt kéo Tiểu Lượng đi vào thư phòng.
Giọng nói của Tiểu Lượng cũng đã khàn đặc lại, cậu ấy bưng tách trà lên nhấp ngụm trà cho nhuận giọng: “Cậu nói đúng, mẹ anh sống rất mệt mỏi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây