Trương Diệp ra cửa tiệm, nở nụ cười theo thói quen, có thể nhìn ra cô ấy hay cười như vậy với khách hàng: “Chào anh, anh muốn ăn cơm tối sao?”
Lâm Diểu hơi hé miệng, không nói chuyện.
Trương Diệp nói: “Các cửa tiệm gần đây đều đóng cửa, nếu anh muốn tìm chỗ ăn cơm thì cứ đi về phía trước, có một quán ăn tên là Tụ Tiên Cư, món ăn nơi đó đều là đồ ăn Bắc Kinh, lúc này chắc vẫn còn mở cửa.”
“Nơi này của cô còn đồ ăn không, tôi ngửi thấy có mùi thơm từ bên trong.” Đôi mắt Lâm Diểu nhìn chăm chú vào Trương Diệp.
“Nơi này của tôi à, nhưng chỗ tôi chỉ còn chút cơm thừa thôi, đều không còn nóng, đồ ăn cũng còn một ít, đều không còn ngon lắm.” Trương Diệp hơi khó xử nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây