Trương Diệp còn chu đáo gói một hộp cơm mang đi cho Tiểu Ý:
“Buổi tối nấu cơm rất tốn thời gian, nếu sau này còn dư cơm thì em cứ gói lại mang về cho Tiểu Ý đi.”
Dương Trân rất cảm động, cô ấy đến nơi này làm việc, kiếm được tiền nuôi Tiểu Ý không nói, cũng không cần phải làm những việc ở cổng thôn, bị đám bà già làm khó và thằng nhóc lưu manh trêu chọc như trước.
Bà chủ lại rất phúc hậu, thật giống với câu ở hiền gặp lành này, bây giờ việc buôn bán của cửa tiệm rất tốt.
Trương Diệp: “Những thứ này có là gì đâu, chỉ là ít thức ăn thôi, đến mức đó ư?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây