“Em nấu một tô mì, chiên một cái trứng gà cho anh đi.” Hàn Giang như tê liệt mà ngã xuống sô pha, nói: “Mấy người thành phố này thật là, ăn cơm thì ăn cơm, vậy mà không gọi cơm, chỉ gọi một bàn toàn đồ ăn, anh còn không ăn no.”
Phạm Hiểu Quyên nghe anh lải nhải một hồi, nhìn anh cũng không giống như đói lắm.
Nhưng là người đàn ông này vẫn luôn có tính tình thối như vậy, dù có ăn cơm ở khách sạn xa hoa cơ nào, nếu không được ăn mấy món chính như cơm thì không tính là ăn no.
Phạm Hiểu Quyên nấu một tô mì sợi, nghĩ thế nào lại ra cửa nhà hái một chút cải thìa, chiên một cái trứng đặt lên bên trên tô mì, còn bỏ một chút củ cải chua vào tô, trang trí cho tô mì đầy màu sắc như vậy rồi cô mới mang ra cho Hàn Giang ăn.
Lúc này Hàn Giang không dám bắt bẻ gì, chỉ vùi đầu ăn: “Hàn Quân làm ăn buôn bán cũng có vài mánh khóe, anh ta có thể nhanh chóng tán gẫu thân mật với lão Tiền.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây