“Đương nhiên là được rồi, đợi lát nữa cha sẽ làm cho mỗi đứa một chiếc có thể cầm trên tay, trước tiên chúng ta phải đi tìm nan trúc, lại tìm thêm hồ dán, còn có giấy đèn lồng màu đỏ, à thêm cả cây nến nữa.”
“Vậy cha ơi, chúng ta có thể làm đèn lồng cao bằng một người được không, loại mà có thể bay lên ấy ạ?”
“Cái đó thì không được rồi, đó gọi là đèn Khổng Minh, nó có thể bay lên, nhưng cũng không trở về được nữa, như thế các con sẽ khóc mất thôi.”
Hàn Giang thật sự rất kiên nhẫn với trẻ con, đúng là hỏi một đáp mười, ba đứa trẻ nối đuôi nhau thành một hàng đi sau lưng anh.
Mấy đứa trẻ đi rồi, trong phòng bếp yên tĩnh lại, Phạm Hiểu Quyên cũng bắt đầu nấu cơm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây