Tiểu Mạnh thấy cô chủ động nói đến, liền nhỏ giọng: “Mấy người kia đúng là chẳng có lương tâm, nếu lúc trước không phải do cửa hàng Hữu Nghị gài bẫy, tồn kho đến mấy chục nghìn đồng, thì sao mùa xuân năm ngoái phải đến nỗi không có tiền làm sản phẩm, còn bị nợ mấy tháng lương, lúc mấy người đó cầm tiền trên tay sao lại không nghĩ đến cái tốt của chị chứ.”
Dáng vẻ của cô ấy như muốn ra mặt thay cô
Phạm Hiểu Quyên cười nói: “Là ăn cháo đá bát.”
Lúc đầu sao không ai nhớ đến?
Đợi đến khi được nhận lương, nhìn thấy cô được nhận tiền thưởng, những người chứng kiến từ đầu đến cuối đều không nói gì, họ biết rõ những đóng góp của cô trong xưởng, cũng hiểu được việc xử lý gọn sạch hàng tồn kho.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây