Mà nếu không kẹt xỉ thì tại da mặt hắn ta quá dày, mượn người ta tám trăm đồng đến ba mươi năm sau vẫn còn nguyên tám trăm đồng đó.
Năm nay, đơn vị phát nhiều quà cho hắn ta cũng không thấy hắn ta cầm đưa cho “chủ nợ” một chút gì cả.
“Sao không cho hắn ta ngã chết đi nhỉ?” Phạm Hiểu Quyên nói thầm trong miệng.
“Em nói gì thế?” Hàn Giang còn nghĩ rằng cô đang chửi mình đấy.
“Không có gì, không sao hết, đơn vị anh cũng hết chuyện làm rồi nhỉ, nếu xong rồi thì chúng ta nhanh về kẻo trễ.” Tâm trạng của cô lập tức xuống dốc không phanh khi gặp phải một kẻ như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây