Tôn Nghễ Manh sửng sốt, rồi nhanh chóng bình tỉnh lại: “Đúng vậy, bây giờ em có thể ăn lẩu cay thoải mái.”
“Nhưng mà sau này ai ở bên cạnh em đều sẽ gặp khó khăn, cha mẹ em là người như vậy mà.” Tôn Nghễ Manh nhỏ giọng nói.
Chu Huy không nói gì, nhưng trước khi đi cậu đã đặt vào tay Tôn Nghễ Manh một chiếc hộp nhỏ: “Tuần sau là sinh nhật em, khả năng anh sẽ đi nơi khác không về kịp, anh tặng em quà sinh nhật trước, chúc em sinh nhật thật vui vẻ.”
Đó là một chiếc lắc tay bằng bạch kim, khi Tôn Nghễ Manh đeo sợi lắc trên tay, cổ tay cô ấy trở nên rất trắng.
Chu Huy còn rất giỏi trong việc chọn đồ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây