Tần Giang nhặt tàn thuốc lên, rồi ném vào thùng rác.
“Là em thì em sẽ xử lý như thế nào?”
“Tình hình dịch bệnh như thế này sẽ không kéo dài lâu đâu, có chừng không đến hè sẽ tốt hơn, cứ xem như anh đang trong kỳ nghỉ, thời gian hai ba tháng, cố gắng trôi qua, chờ đến khi dịch bệnh kết thúc, anh vẫn là một người đàn ông tốt.”
“Sao trông em không lo lắng chút nào vậy?” Tần Giang nhớ lúc trước Hàn Hải chỉ lấy được một ít chỗ tốt từ bọn họ, cô sẽ xù lông lên chửi, lúc trước cô đã tính toán chi li như vậy, sao bây giờ thay đổi vậy.
“Dù em có lo lắng, thì lo lắng có tạo lợi ích gì cho em đâu, bây giờ không có gì quan trọng bằng tính mạng cả, trường tiểu học, trung học đều cho nghỉ học hết rồi, chúng ta lại không biết tình hình bên trường Tinh Tinh như thế nào. Bây giờ chúng ta cũng không được đi lung tung, chỉ cần không nhiễm bệnh là phải cảm ơn trời cao lắm rồi, chúng ta chỉ có thể cố gắng chịu đựng mấy tháng này thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây