Tôn Nghễ Manh nhìn thoáng qua, đều là băng vệ sinh, khăn tắm và áo lót, dưới đáy hộp còn có một đôi giày chạy bộ nhãn hiệu nhập khẩu, kiểu dáng mà cô bé vẫn luôn muốn có được, cái này cũng không hề rẻ.
Ngay cả mẹ cũng chưa từng mua những thứ này cho cô bé.
Bọn họ chỉ nói với cô bé, mày biết làm cái gì, nhiều năm như vậy cũng chỉ biết chơi bóng, có học lớp văn hóa đàng hoàng không, sau này không thi đậu đại học thì mày có thể làm gì?
Cha mẹ sẽ chỉ sợ sau khi cô bé đi đến cuối con đường chơi bóng thì sẽ không còn con đường nào có thể đi. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền cho gia đình, sẽ ảnh hưởng đến tương lai xán lạn của em trai. Bản thân họ muốn nuôi con trai mà không biết tự kiếm tiền nuôi sao?
Phạm Hiểu Quyên nhét thùng giấy nhỏ vào tay cô bé: “Đồ đã mua rồi, nhà dì cũng không dùng được, cháu mang đi đi, nghe lời dì, chơi bóng thật tốt, sau này sẽ tốt. Cháu rất tuyệt, không cần quan tâm đến người khác nói gì cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây