“Dì vừa mới dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, bên cạnh còn có bàn học, nếu con thiếu cái gì cứ nói với dì, dì mua cho con.” Phạm Hiểu Quyên thấy cô bé ở tuổi này cũng bắt đầu dậy thì, hình như phải mặc áo ngực có mút xốp, bởi vì có hơi xấu hổ, Tôn Nghễ Manh đứng hơi gù lưng.
“Dì ơi, không cần phiền toái như vậy đâu.” Trong mắt Tôn Nghễ Manh lấp lánh ánh nước.
“Con không cần phải khách sáo với dì, Tinh Tinh hay kể với dì, lúc ở trong đội con hay chăm sóc con bé nhất.” Tôn Nghễ Manh là đội trưởng, đối với mỗi đội viên đều rất chăm sóc, cô bé đối với Tần Tinh Thần cũng không khác gì với mọi người.
Không ai nói lời cảm ơn với cô bé, như thể đó là điều cô bé phải làm.
Giống như việc cô bé phải chăm sóc em trai và kiếm tiền cho gia đình, cha mẹ cô bé coi đó là điều hiển nhiên, nhưng đối mặt với nụ cười không chút giả tạo của dì Phạm, trong lòng Tôn Nghễ Manh có vài phần mừng thầm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây