Tần Giang ôm cô bé tới cửa kính trong sảnh chờ: “Đứng trên cao có thể nhìn được xa hơn không?”
Tần Tinh Thần ôm cổ cha, được người cha cao lớn cõng đi, cô bé nhỏ nhắn lại dễ thương, hết nhìn cái này đến cái kia, giống như nhìn thế nào cũng không đủ: “Cha, cha có thể mua một mô hình máy bay cho con được không? Đương Đương vì không được đi máy bay mà khóc sưng hết mắt lên.”
“Thật đó, sáng nay vẫn còn khóc rất nhiều.”
Nhận được câu trả lời của cha, Tần Tinh Thần vô cùng vui vẻ.
Nhưng đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài cho đến khi nhìn thấy hình ảnh chiếc máy bay vô cùng lớn lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây