Lúc Tần Tinh Thần lại lần nữa đứng ở trước bàn bóng bàn, cô bé đã vững vàng bắt lấy quả bóng bàn mà Tiểu Da phát qua.
“Cố gắng lên nhé Tinh Tinh.” Vương Văn Văn căng thẳng đến mức cổ họng cũng siết chặt, sau khi hét lên mới bối rối nhận ra giọng nói của mình quá lớn.
Cô bé nhìn xung quanh một vòng, lại phát hiện chẳng ai chú ý đến, cô bé bèn vỗ vỗ ngực, tập trung dồn hết sự chú ý vào các tuyển thủ.
Bởi vì chỉ có mắt trái có thể nhìn thấy, lại không phải thị lực chính, cho nên lúc mới bắt đầu, động tác của Tần Tinh Thần tương đối chậm chạp.
Cô bé vẫn duy trì lối đánh phòng ngự, nhưng mà tốc độ di chuyển trông có vẻ vụng về, tốc độ vung vợt rõ ràng cũng chậm hơn một nhịp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây