Cô bé đi ra ngoài cũng Tần Tinh Thần nhìn Phạm Hiểu Quyên một cái, sau đó nhỏ giọng nói thầm với Tôn Nghễ Manh: “Em ấy buồn cười thật đấy, trận đấu tuyển chọn vẫn còn chưa bắt đầu mà.” Cô bé không thích nhìn thấy cảnh Tần Tinh Thần nũng nịu với mẹ.
Tôn Nghễ Manh và Tần Tinh Thần cùng được một vị huấn luyện viên dạy, cô bé tự nhiên nói: “Đúng là em ấy đánh bóng hay thật mà, hơn nữa cha em ấy còn là huấn luyện viên nữa.” Người được bồi dưỡng từ nhỏ không hề giống với họ.
“Đó chỉ là dự định thôi.”
“Ồ, cậu nghĩ thì hay lắm. Ai chẳng muốn tham gia tuyển chọn chứ, Tần Tinh Thần còn nhỏ hơn cậu hai tuổi đấy. Cậu có nhiều thời gian như vật sao không luyện tập nâng cao kỹ thuật đánh bóng của bản thân đi, đến cả một đứa bé bảy tuổi mà cậu cũng không đánh thắng được mà không thấy xấu hổ à?”
Tuần nào mẹ Tần Tinh Thần cũng đến thăm cô bé và mang rất nhiều đồ ăn ngon.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây