Nhất là vào buổi tối khi Chu Mộ Bạch muốn thân mật với cô ấy, khi cô ấy nhìn gương mặt kia của đối phương, bất chợt nhìn đối phương thành Chu Hưng Phong, dường như người muốn thân nhân cùng cô ấy là Chu Hưng Phong. Lâm Yến Bình rất sợ hãi, cảm xúc luôn luôn trong trạng thái bực dọc, bất an, dù là Chu Mộ Bạch rất thông cảm cho cô ấy, đối xử với cô ấy cũng càng ngày càng tốt, Lâm Yến Bình vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc này. Về sau Lâm Yến Bình cảm thấy mình đang bị người ta theo dõi, hình như luôn luôn có người lén lút theo dõi cô từ một nơi bí mật gần đó, thế nhưng lúc Lâm Yến Bình tìm kiếm xung quanh thì chẳng thể nào phát hiện tung tích người nhìn trộm kia. Nhưng mà mặc dù cô ấy không biết người nhìn trộm mình là ai, nhưng trong vô thức đã nhận định người đó chính là Chu Hưng Phong.
“Ngay lúc tinh thần của tôi gần như sụp đổ, tôi nghe thấy có một giọng nói nói có thể giúp tôi giải quyết khó khăn hiện tại.”
Nói đến đây, Lâm Yến Bình nở một nụ cười khổ.
Cô ấy hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian đó tinh thần của tôi không tốt, luôn luôn nghi thần nghi quỷ, cho nên tôi cảm thấy mình đã bị tinh thần phân liệt rồi. Sau khi nghe thấy giọng nói đó, tôi cứ ngỡ nó là một nhân cách khác của tôi.”
Cũng là bởi vì những cảm xúc tiêu cực đã chồng chất đến giới hạn, cô ấy không thể chịu nổi áp lực nhiều tới vậy, cho nên cô ấy đã đồng ý trao đổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây