Sau khi làm xong, Bạch Trân Trân vẽ bùa trên cánh tay của Lâm Yến Bình, sau đó kéo quần áo của đối phương xuống, băng bó đơn giản vết thương của cô ấy.
Sau khi làm xong mọi việc, sắc mặt Lâm Yến Bình đã tốt lên rất nhiều, Bạch Trân Trân thở dài một hơi.
Cô ngồi xụi lơ trên mặt đất, nhìn dáng vẻ chật vật của mình, nhìn sang dáng vẻ chật vật của Lâm Yến kia, không nén được nở nụ cười khổ.
Cũng may kết quả không bết bát tới mức đó, cô còn sống, Lâm Yến Bình cũng còn sống, tà ma chiếm cứ Lâm Yến Bình tạm thời đã lui đi, chí ít trước khi chuông ra chơi reo lên, hai người bọn họ vẫn an toàn.
Lâm Yến Bình nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, Bạch Trân Trân bị quản chế ở thân thể nhỏ bé hiện tại, không thể chuyển dời Lâm Yến Bình lên mặt bàn nằm, chỉ có thể để đối phương nằm trên mặt đất như thế. Có điều chờ đến khi Bạch Trân Trân khá hơn, cô dùng máu vẫn chưa khô đặc của mình vẽ một lèo mấy bùa chú cho Lâm Yến Bình, cuối cùng đã khiến sắc mặt trắng bệch của cô ấy khôi phục một chút huyết sắc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây