Cửa lễ đường bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người quen thuộc đi đến, Bạch Trân Trân không kịp nhìn toàn bộ bóng người đó thì đã lập tức nhắm mắt lại.
Ngay khi đôi mắt nhắm lại, thính giác được tăng cường đến tận cùng, mục tiêu của đối phương chuẩn xác, người đó không vội không chậm đi về phía cô, tiếng bước chân từ xa đến gần, rất nhanh đã đứng bên ngoài hộc tủ Bạch Trân Trân đang trốn.
Cô đang trốn trong góc hộc tủ trong lễ đường, không gian trong hộc tủ rất nhỏ, chỉ đủ một mình cô núp ở bên trong, chỉ cần hơi động đậy sẽ vang lên tiếng động.
Lâm Yến Bình đứng bên ngoài, cách một cánh cửa thật mỏng, Bạch Trân Trân có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô ấy một cách rõ ràng.
“Không ngờ cô thế mà tránh thoát, quả nhiên tôi không nhìn lầm cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây