Đợi đến sau khi người đều đi rồi, Bạch Trân Trân nằm trên ghế sa lon, ngủ không biết trời trăng mây gió. Đợi đến khi lại mở mắt ra đã là hơn năm giờ chiều rồi.
Cô đã ngủ mấy tiếng, tinh thần đã khôi phục gần như đầy đủ, sau khi thu dọn sơ qua nhà của Diệp Thanh Mị, để lại một tờ giấy cho cô ta thì đứng dậy đi về nhà. Lúc trở về, cô tùy tiện ăn chút gì lót dạ tại ven đường, lúc ung dung trở lại cao ốc Xương Mậu đã là bảy giờ tối. Giờ này trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, dẫu sao ban đêm không khô nóng giống như ban ngày, bên trong quảng trường nhỏ dưới cao ốc có không ít đứa trẻ đang chơi đùa. Bạch Trân Trân liếc mấy cái, ung dung đi vào trong cao ốc.
Lúc chờ thang máy, một vật nhỏ xám xịt đột nhiên vọt ra từ bên trong nơi hẻo lánh, nhằm ngay về phía Bạch Trân Trân mà lao tới.
Bạch Trân Trân lắc mình một cái, né thoát, thứ bé nhỏ màu xám nặng nề ngã xuống đất, sau khi an tĩnh vài giây thì miệng thứ đó há ra, oa một tiếng khóc lên. Sau khi nghe thấy tiếng khóc này Bạch Trân Trân mới phát hiện hóa ra té lăn trên đất chính là đứa bé trông lớn chừng năm sáu tuổi.
Đứa bé kia nhìn không ra nam nữ, nhưng tiếng khóc cực kỳ sắc nhọn, gần như muốn lật ngược nóc nhà lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây