Cũng may người trong phòng cũng không để cho mình chìm vào cảm xúc suy sụp này bao lâu, ước chừng qua mười mấy phút sau, anh ta đã ổn định lại cảm xúc, mở cửa phòng bước ra từ bên trong.
“Trân Trân, cám ơn cô, lần này may mắn mà có cô...”
Bạch Trân Trân cười với Vạn Chí Cường, vươn tay ngăn anh ta nói tiếp: “Được rồi, anh khoan hẳn nói cảm ơn, hai mươi ngàn đồng, cảm ơn.”
Vạn Chí Cường: “Cô còn lấy tiền sao?”
Bạch Trân Trân: “Cái gì gây nên hoang tưởng cho anh rằng tôi sẽ không lấy tiền và làm không công miễn phí?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây