Bạch Trân Trân: “Em đoán không sai, người bạn kia có lẽ cũng biết Trần Kiệt nhỉ?”
Diệp Thanh Mị nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, bọn chị là bạn bè tốt bước ra chung một cô nhi viện.”
Bạch Trân Trân: “...”
Cô không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thanh Mị một cái, cảm xúc ẩn chứa bên trong ánh mắt xem như là đồ đần cũng có thể nhìn ra.
Diệp Thanh Mị có chút ấp úng dời ánh mắt, thấp giọng nói: “Là lỗi của chị.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây