Diệp Thanh Mị cũng cảm thấy mình rất khó hiểu, nếu như nói cô ta là tình cũ khó quên với Trần Kiệt, thế thì lúc ban ngày cô ta đã nên gặp tình trạng cảm xúc sa sút, khóc mãi không ngừng rồi. Thế nhưng lúc ban ngày, sau khi Bạch Trân Trân trấn an cảm xúc của cô ta, Diệp Thanh Mị cũng cảm thấy cả người mình đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho nên cả một bữa sáng cô ta chỉ làm việc, hoàn toàn không nghĩ đến người như Trần Kiệt. Nhưng lúc sắp tan việc, cũng không biết cô ta bị làm sao, đột nhiên cảm thấy cảm xúc cực kỳ sa sút, sau đó không khống chế nổi muốn khóc, muốn rơi nước mắt.
Diệp Thanh Mị khóc trong phòng hồ sơ rất lâu, mãi đến khi tan tầm, vốn chuẩn bị trở về nhà đi. Nhưng bởi vì sự ấm ức trong lòng, lại cảm thấy trạng thái này của mình rất lạ, cho nên cô ta đã vô thức đến tìm Bạch Trân Trân.
Diệp Thanh Mị đi làm trong nhà tang lễ, mặc dù công việc là nhân viên văn phòng, nhưng vẫn có rất nhiều người cố kị, cho nên cô ta cũng không có bạn bè gì. Trong lòng không thoải mái cô ta cũng không biết nên nói cùng ai, Bạch Trân Trân có quan hệ không tệ với cô ta, cộng thêm buổi sáng cô còn giúp mình, cho nên Diệp Thanh Mị nghĩ đến cô trước tiên nhất.
“Sau khi ở bên em, chị cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi, Trân Trân, em tốt quá.”
Diệp Thanh Mị không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là bởi vì có sự tồn tại của Bạch Trân Trân trấn an cảm xúc của cô ta cho nên mới nói vậy. Sau khi cảm thấy cảm xúc của mình đã ổn định, Diệp Thanh Mị không còn muốn khóc giống như trước đó, ngược lại loáng thoáng có một cảm giác mừng rỡ bí ẩn lan tràn ở trong lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây