“Tôi không sao, chính là muốn đi bày bố, thuận tiện làm một vài phần việc cuối cùng, cho nên mới chậm trễ đến bây giờ.”
Nói xong, Bạch Trân Trân nhớ ra cái gì đó, lại tiếp tục nói: “Anh lo lắng cho tôi thật ra có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Ông Tấn Hoa: “Tôi sợ quấy rầy cô.”
Bạch Trân Trân ồ một tiếng, chỉ huy Tần Gia Văn đi vào trong phòng nằm.
Đương nhiên, cô sẽ không để cho Tần Gia Văn ngủ ở phòng ngủ chính, mà là hỏi Ông Tấn Hoa một tiếng, sau đó ra lệnh anh ta vào trong phòng ngủ bên cạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây