Thi thể trẻ con mà Kiều An Na móc ra còn không lớn bằng một trái bóng chuyền, Vương Kim Phượng vê thi thể cậu bé thành hình cầu, xương cốt trên người cậu bé bị ép vỡ hết, lúc này mới tạo thành một thi cầu nho nhỏ như vậy.
Đây là lần đầu tiên Kiều An Na thực sự ôm lấy con cô ấy, cô ấy không hề để ý chất nhầy màu đen lưu lại trên bề mặt thi thể, cũng không hề để ý thi thể vặn vẹo đã không còn nhân dạng có bao nhiêu đáng sợ mà dịu dàng cúi đầu xuống, hôn thân thể đứa trẻ: “Bé yêu, cuối cùng mẹ cũng có thể ôm con một cái…”
Vương Kim Phát dùng chung một cơ thể với Kiều An Na bị ép phải tham dự tất cả quá trình này, sự sang chấn mà tất cả mọi thứ trước mặt mang tới cho anh ta là hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Vương Kim Phát muốn khống chế thân thể mình nhưng quyền khống chế thân thể đã bị Kiều An Na nắm chắc trong tay, anh ta căn bản không cướp lại được.
Càng đáng sợ hơn là Vương Kim Phát bị ép buộc dùng chung kí ức với Kiều An Na, dùng thị giác trực quan nhất nhìn sự gặp gỡ giữa Kiều An Na và con.
Tạm thời không đề cập tới chuyện những cái này tạo thành sự sang chấn như thế nào với Vương Kim Phát, dù sao hình ảnh “Vương Kim Phát” ôm thi thể trẻ con dính đầy chất nhầy màu đen mà hôn đã khiến cho Tống Trường Minh không an tâm mà xuống cùng chịu sang chấn rất lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây