Thật ra hồi tối cô không có ăn cái gì, cho nên có nôn cũng không nôn ra cái gì, nhưng dáng vẻ đó của cô nhìn khá đáng sợ. Hạ Triêu Yến gần như là người đầu tiên chạy xuống từ trên xe, anh ta chạy cực nhanh đến bên người Bạch Trân Trân, vươn tay vỗ nhè nhẹ lưng của cô, dịu giọng nói.
“Trân Trân, em không sao chứ? Em cảm thấy thế nào? Anh có đem nước đây, em uống một chút.”
Nói xong, Hạ Triêu Yến lấy ra một bình nước khoáng và vặn nắp đưa cho Bạch Trân Trân. Mà lúc này Bạch Trân Trân cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô nhận nước uống xuống, cảm giác nôn mửa như say sóng cuối cùng đã giảm bớt không ít.
“Cám ơn anh, em thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Bạch Trân Trân đứng thẳng người, nở một nụ cười yếu ớt với Hạ Triêu Yến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây