Không đợi Ông Tấn Hoa nổi giận thêm một lần nữa, Bạch Trân Trân đã mở mắt, cô để lộ một nụ cười yếu ớt với Ông Tấn Hoa, nói: “Trưởng khoa Ông, tôi không sao cả, cái này không liên quan gì tới A Triêu, là thể lực của tôi chống đỡ hết nổi rồi.”
Nói xong, Bạch Trân Trân lại chuyển sự chú ý lên trên người Hạ Triêu Yến, cô nhìn Hạ Triêu Yến mặt đầy vẻ ảo não, nhẹ giọng mở miệng nói: “A Triêu, chuyện này không trách anh được, anh không cần áy náy, loại phù theo dõi này vốn không dễ vẽ, em vừa mới vẽ phù, bây giờ lại vẽ tiếp, tỷ lệ thành công vốn dĩ cũng không cao, không liên quan gì tới anh.”
Chính cô bây giờ vẫn còn yếu nhưng lại không quên trấn an tâm trạng của Hạ Triêu Yến, Ông Tấn Hoa thấy cảnh này thì đôi tay xuôi bên người không kìm được nắm lại.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, anh lại chẳng có tư cách gì để mở miệng, Ông Tấn Hoa lặng lẽ đứng lên, vẻ áy náy trên mặt anh ta càng đậm hơn nữa, anh ta thấp giọng nói xin lỗi Bạch Trân Trân.
“Trân Trân, rất xin lỗi, đều là anh sai, anh không nên quấy rầy em, là anh không tốt…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây