Bạch Trân Trân hết sức tốt bụng mở miệng hỏi thăm một câu, dù sao thứ đồ chơi này đối với những người đàn ông mà nói có thể là một sát chiêu chết người, nếu thực sự bị ngân trùng sống nhờ, có chết hay không trước chưa nói đến, chủ yếu là kiểu chết này quá mất mặt.
Hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa lắc đầu một cái: “Không cần, chúng tôi cũng không tiếp xúc thời gian dài với thi thể, hẳn là sẽ không bị sống nhờ.”
Huống chi trên người bọn họ còn có phù Bạch Trân Trân đã vẽ trước đó, coi như có gì đó ngoài ý muốn thì phù trên người bọn họ chắc có thể ngăn cản.
Thấy hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong đều từ chối, Bạch Trân Trân cũng không thèm để ý nữa, cô quay đầu nhìn về phía Hạ Triêu Yến, cô quơ quơ cái bút chu sa trong tay trước mặt Hạ Triêu Yến, mở miệng nói: “Anh có muốn em vẽ cho anh một tấm phù không?”
Hạ Triêu Yến lắc đầu với Bạch Trân Trân, nhẹ giọng nói: “Trân Trân, anh vẫn luôn ở chung một chỗ với em, nửa bước cũng không rời, em nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt, có em ở đây, anh rất yên tâm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây