Vừa nói cô vừa tiến lên một bước, khoác lấy cánh tay của Bạch Trân Trân, tiếp tục nói: “Trân Trân, tình hình của chú Cầu không phải quá tốt, dù chú ấy không để chúng ta đưa qua nhưng bây giờ chú ấy đang lúc yếu ớt, có chúng ta ở bên cạnh thì có lẽ tình hình của chú ấy sẽ khá hơn một chút…”
Thân thể Bạch Trân Trân căng thẳng, cũng không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì, Diệp Thanh Mị nhìn cô một cái, còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Trân Trân đã lên tiếng trước.
“Chúng ta không thể đi qua đó.”
Diệp Thanh Mị ngây ngẩn: “Cái gì?”
Mới vừa rồi nhìn mặt cô còn đẩy vẻ lo lắng, sao bây giờ đột nhiên biến đổi, không mảy may lo lắng chút nào?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây