“Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, thật sự biết mình sai rồi, biết anh là quả tạ đang kéo chân sau của tôi, thì sau khi rời khỏi nơi đây anh hãy đi thẳng về nhà đi, duyên phận sư đồ chúng ta chấm hết.”
Nước mắt của Trần Tiểu Sinh lập tức rơi như bão tố, anh ta quỳ trượt dài, khóc ôm chân Bạch Trân Trân.
“Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, sư phụ, sư phụ không thể trục xuất sư môn tôi được, tôi còn muốn dưỡng lão lo ma chay tấm táng, nâng linh ném chậu[1] cho sư phụ, sư phụ, sư phụ...”
[1] Chậu này là chậu đốt vàng mã, theo quan niệm người xưa chiếc chậu này là chậu tiền vàng cho người chết đem theo. Chậu càng nát người âm càng dễ mang theo đi vào địa phủ. Trước khi đưa tang, sẽ có người bê cái chậu đó đập trước quan tài, chậu càng nát càng tốt. Hành động ném chậu có 3 ý nghĩa: 1. Vứt bỏ xui xẻo, 2. Tiền vàng mã đã đốt xem như tiền thông quan vào địa phủ, 3. Báo hiệu sẽ không sử dụng “chậu vàng mã” nữa (trong nhà không có ai mất nữa), sẽ không phát tang nữa, đồng thời người đã mất cũng được vào địa phủ một cách thuận lợi.
Bạch Trân Trân né tránh đòn tập kích của Trần Tiểu Sinh, cô nhìn Trần Tiểu Sinh khóc oa oa, nhẹ nhàng nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, anh lớn hơn tôi mười ba tuổi, nhìn tình trạng sức khỏe của hai người chúng ta, tôi cảm thấy anh sẽ chết sau tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây