Từ hôm qua cho tới hôm nay, cô thật sự quá bận rộn, hiện tại năng lượng của thân thể đã tới cực hạn, cô thực sự cần trở về nghỉ ngơi đầy đủ bù lại.
Ôm ý nghĩ đó, Bạch Trân Trân càng chạy càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy chậm cả quãng đường đến cao ốc Xương Mậu.
Ông Tấn Hoa bỏ lại phía sau bị cô quên lãng triệt để: “...”
Thấy Bạch Trân Trân càng chạy càng nhanh, từ đầu đến cuối ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại lần nào, ánh mắt của anh nhạt xuống, tâm trạng theo đó trở nên sa sút.
Lúc Bạch Trân Trân giải thích cho anh vì sao đi lâu như vậy, Ông Tấn Hoa đã tin rồi, bởi vì mọi hiểu biết của anh về Bạch Trân Trân chính là một người mặt lạnh tim nóng thế, mặc dù miệng độc, nhưng lúc người khác gặp phải phiền phức, cô sẽ bằng lòng giúp đỡ. Cho nên khi Bạch Trân Trân giải thích vì sao cô trở về muộn một tiếng, Ông Tấn Hoa đã tin tưởng. Thế nhưng vừa rồi lúc đi ra khỏi tiệm mì, Bạch Trân Trân nói hai câu với người đàn ông có dáng vẻ hình người dạng chó, sau đó lại lần nữa bỏ anh sang một bên. Từ đầu đến cuối cô chưa từng quay đầu một lần, nhìn anh lần nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây