Rất hiển nhiên, Từ Kiều không có vứt chồng bỏ con, mà là bị Trịnh Hạo Dương hại chết. Có lẽ là bởi vì cơ duyên xảo hợp, hoặc là những nguyên nhân gì khác, sáu năm trước linh hồn Từ Kiều đã thức tỉnh trong thân thể Trịnh Hạo Dương, sau khi phát hiện mình có thể khống chế thân thể này, Trịnh Hạo Dương bèn nhận em gái đã mất đi song thân.
Một mặt bà ấy có thể chăm sóc em gái ruột của mình, một mặt bà ấy cũng có thể để em gái chăm sóc con của mình. Có điều đáng tiếc là, linh hồn Từ Kiều không có cách nào sinh tồn trong thân thể Trịnh Hạo Dương thời gian dài, nhất là dưới tình huống linh hồn Trịnh Hạo Dương vẫn tồn tại, có thể chiếm cứ vị trí chủ thể năm năm, đã là một chuyện rất không dễ dàng.
Từ Kiều cười khổ một tiếng, nhìn về phía quãng đường dẫn đến cửa, bà ấy lầm bầm nói: “Trịnh Hạo Dương biết sự tồn tại của tôi, vì trả thù tôi, hắn ta sẽ làm ra rất nhiều chuyện điên rồ, tôi muốn bảo vệ em gái và con gái của tôi...”
Bạch Trân Trân không khách khí chút nào mà cà khịa, nói: “Trên thực tế nếu như không phải tôi kịp thời tới, em gái của dì sẽ bị Trịnh Hạo Dương giết chết trước mắt rồi, còn dì chỉ có thể nhìn, lại còn bất lực.”
Bạch Trân Trân nói, lại đâm một đao trên ngực của bà ấy: “Còn nữa, dì đoán sau khi Trịnh Hạo Dương giết chết em gái của dì, liệu có tiêu diệt nốt con gái của dì không? Với cái dạng tính cách đó, trước đó có lẽ sẽ bởi vì đấy là cốt nhục duy nhất của ông ấy mà thủ hạ lưu tình, có điều dì đã khống chế thân thể của ông ấy nhiều năm như vậy, vì khiến dì thương tâm, ai biết ông ấy sẽ làm ra chuyện khùng điên nào chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây