Sau khi biết Bạch Trân Trân cũng có ý tứ với mình, Ông Tấn Hoa cảm thấy toàn thân mình giống như ngâm trong nước ấm, Ông Tấn Hoa sống hai mươi bảy năm, tính cách vẫn luôn trầm ổn cảm thấy bản thân hiện tại sắp hóa thân thành tiểu tử chưa ráo máu đầu, hận không thể chạy ra ngoài gọi la hét mấy tiếng.
Chẳng qua anh cũng không thể làm như vậy, nhìn Bạch Trân Trân bất tỉnh ngủ không tỉnh, biểu cảm của Ông Tấn Hoa càng nhu hòa hơn.
Càng vui vẻ thì càng muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất, Ông Tấn Hoa chưa từng theo đuổi phụ nữ nhưng anh không ngại phải học lại từ đầu.
Mặc dù Từ Phong nói những lời đó nghe cũng rất có lý nhưng Ông Tấn Hoa vẫn cảm thấy mình không nên đối xử với Bạch Trân Trân như vậy.
Cô là trân bảo duy nhất trên đời này, dù cho cô đối xử với anh thực sự khác bình thường nhưng anh cũng không thể lợi dụng phần khác thường này để trân bảo rơi vào trong lòng mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây