Nhìn Bạch Trân Trân đang chuyển đông cổ tay, và vẻ không kiên nhẫn không hề che giấu chút nào trên mặt cô, khí thế của Bạch An Nhiên vừa rồi vừa đánh vừa mắng với Tần Gia Văn càng ngày càng thấp.
Cô ta mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám khiêu chiến Bạch Trân Trân, cuối cùng chỉ có thể dồn tất cả nộ khí xuống người Tần Gia Văn.
“Tần Gia Văn, anh thật là tốt, coi như tôi nhìn lầm anh rồi, chia tay anh cũng không cho tôi thể diện nên có, tình cảm nhiều năm đó của tôi toàn bộ đều xem như cho chó ăn.”
Nói xong, Bạch An Nhiên quơ lấy canh mì hoành thánh còn lại trên mặt bàn, giội về phía Tần Gia Văn. Tần Gia Văn không có né tránh, cưỡng ép chịu lần này, nước canh dính sa tế rơi vào trên mặt, trên người của anh ta, khiến dáng vẻ của Tần Gia Văn trông có phần nhếch nhác.
Nhưng anh ta vẫn không tức giận, mà là nhìn về phía Bạch An Nhiên, rất nghiêm túc nói: “Bạch An Nhiên, tôi nói lại lần nữa, chúng ta đã chia tay, xin cô sau này đừng bám víu tôi nữa, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây