Trần Tiểu Sinh vô thức quơ quơ bình thủy tinh trước mũi mình, quả nhiên ngửi thấy mùi đặc hữu của cồn, vẻ mặt anh ta trở nên phức tạp, trầm ngâm một lát sau, Trần Tiểu Sinh yên lặng bắt đầu lau sạch dấu ngón tay trên người anh ta. Có lẽ là bởi vì thoáng cái từ kênh linh dị sang chương trình khoa học, cảm giác sợ hãi trong lòng Trần Tiểu Sinh bất giác giảm bớt rất nhiều, rất nhanh anh ta đã lau sạch sẽ dấu ngón tay trên người mình, khăn lông màu trắng cũng theo đó trở thành màu xanh.
Trần Tiểu Sinh cầm quần áo mặc, có chút lúng túng nhìn về phía Bạch Trân Trân: “Sư phụ, tôi vừa rồi có phải rất quê không?”
Dáng vẻ vừa rồi của mình nghĩ tới là thấy quê, Trần Tiểu Sinh cảm thấy có chút xấu hổ, hận không thể đào cái lỗ chôn mình xuống.
Bạch Trân Trân không ngẩng đầu lên, nói: “Anh mất mặt cũng không phải là ngày một ngày hai rồi, đây chỉ là bình thường mà thôi.”
Trần Tiểu Sinh: “...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây