“Trân Trân, sao đột ngột vậy? Không phải em nói hồn thể anh chị phải nuôi dưỡng thêm một khoảng thời gian sao?”
Hiện tại cô đột nhiên nói muốn đưa bọn họ đi, trong lòng hai người sinh ra cảm giác là lạ, cảm thấy Bạch Trân Trân quyết định đột ngột thế này như thể đang dự phòng điều gì.
Có điều nét mặt Bạch Trân Trân không có thay đổi gì, cách nói chuyện kín kẽ giọt nước cũng không lọt: “Trước đó đúng là em đã nói vậy, có điều dưỡng lâu thế này rồi, linh hồn của anh chị đã được nuôi dưỡng rất tốt rồi, người quỷ khác đường, em rất muốn ở chung với anh chị thêm chút thời gian, nhưng em không thể ích kỷ thế được, em nên để anh chị đi vào địa phủ rồi.”
Giải thích của cô hợp tình hợp lý, mặc dù Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ vẫn cảm thấy chỗ nào kỳ lạ, nhưng bọn họ lại không tìm thấy vấn đề ở đâu.
Vẻ mặt Bạch Trân Trân từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, thần thái rất nhẹ nhõm, cô tìm hộp gỗ đàn hương, bỏ hai người giấy nhỏ vào, sau đó chuẩn bị sẵn sàng ít nhang trầm và thỏi vàng ròng, cô cũng mang theo không ít bùa cô vẽ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây