Ngay lúc anh ta có ý định mở miệng giải thích gì đó, Bạch Trân Trân đã mở miệng trước một bước: “Năm phút hết rồi, tôi trở về đi ngủ, anh cũng đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đến nhà tang lễ.”
Sau khi vứt lại câu nói này, Bạch Trân Trân vỗ vỗ vai Trần Tiểu Sinh, nở một nụ cười xán lạn với anh ta, sau đó quay người trở về phòng.
Mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, lúc này Trần Tiểu Sinh mới dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, anh ta vỗ vỗ mặt mình, nhỏ giọng thầm thì câu gì đó, bấy giờ mới chậm rãi đi về phòng nghỉ ngơi.
Chất lượng giấc ngủ của Trần Tiểu Sinh cũng không tệ, sau khi trở về ngã xuống giường là ngủ mất.
Có điều Bạch Trân Trân lại không buồn ngủ lắm, cô nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn đèn có tạo hình độc đáo trên trần, không hiểu sao cảm xúc có chút hậm hực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây