Lời của Trần Tiểu Sinh và Từ Phong chắc chắn đã tăng thêm áp lực cho cô – nếu có cách, sao Bạch Trân Trân sẽ không không giữ lại những thi cốt này chứ?
“Cô Bạch, đây không phải lỗi của cô, rất nhiều chuyện sức người có hạn, cô đã làm đến trình độ tốt nhất mình có thể làm được rồi, mặc kệ cô lựa chọn thế nào, tôi đều ủng hộ cô.”
Sau khi nói xong tràn lời này, Ông Tấn Hoa vươn tay kéo Từ Phong và Trần Tiểu Sinh: “Giao nơi này cho cô Bạch đi, cô ấy biết rõ phải xử lý thế nào hơn chúng ta, chúng ta ở lại đây chỉ sẽ khiến cô Bạch tăng thêm phiền não.”
Sự im lặng của Bạch Trân Trân cũng coi như hồi đáp, hiển nhiên Trần Tiểu Sinh và Từ Phong cũng hiểu điểm này, cảm xúc của hai người tụt xuống, muốn lên tiếng nói gì, nhưng đối mặt với gương mặt không có biểu cảm của Bạch Trân Trân, lời muốn nói cũng không thể nói ra.
Nhưng Bạch Trân Trân không yếu đuối như họ nghĩ, tuy trong lòng cô có hơi không thoải mái, nhưng không nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây